Đang xử lý

Kent Healy

( 0 )

Tự bạch của Kent:

Tôi đã theo học ở bốn trường phổ thông, ở trong mười hai căn nhà, và đã sống ở tám thành phố thuộc hai châu lục. (Phải, gia đình tôi di chuyển rất nhiều!). Hồi còn tuổi teen, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn khi đi học ở trường. Có thể nói tôi là một trong những học sinh đã “tạo điều kiện” cho hơn 50% học sinh còn lại có thể đứng đầu lớp. Vì có học lực dưới mức trung bình, tôi đã cho rằng mình sẽ chỉ ở mức dưới trung bình trong mọi lĩnh vực mà tôi tham gia. Tôi đã chấp nhận điều mà rất nhiều giáo viên đã nói với tôi: “Kent, em thật không khá được!”.

Dù vậy, có một giáo viên đã chứng minh ngược lại. “Kent, em đang làm cái gì vậy?”, thầy ấy nói. “Em có thể làm được hơn thế này rất nhiều!”. Tôi đã há hốc mồm đến mức hàm dưới của tôi như muốn chạm sàn nhà. Cái gì? Ai cơ? Em ấy à?

Lần đầu tiên tôi được gặp một người thầy nhìn thấy ở tôi nhiều tiềm năng hơn là những gì tôi có thể tự nhìn thấy ở mình. Thầy đã chia sẻ rất nhiều những chiến thuật và kỹ thuật khác nhau với tôi – nhưng, quan trọng hơn cả, là thầy luôn duy trì nơi tôi ý thức rằng tôi phải là một người sống có trách nhiệm. Nếu tôi không làm vài tập về nhà, thì ngày hôm sau chính thầy sẽ là người xử lý tôi. Dĩ nhiên là sau đó tôi bắt đầu nhìn thấy những điểm A đầu tiên trong sổ liên lạc của mình.

Sự tự tin của tôi bắt đầu tăng lên. Vào thời gian này, anh trai tôi và tôi đã khởi sự một công việc kinh doanh gọi là Reactor. Chúng tôi làm ván lướt, ván trượt, mũ lưỡi trai, áo thun, v.v. Công việc làm ăn diễn ra trôi chảy được một thời gian, cho đến khi công ty vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi. Không có một kết thúc có hậu… và Reactor cuối cùng bị giải thể.

“Làm sao điều này lại có thể xảy đến cho mình được cơ chứ?”, tôi đã tự hỏi. “Mình đã cải thiện được điểm số ở trường, thế thì tại sao công việc làm ăn của mình lại thất bại?”.

Chính lúc đó, ở tuổi mười bảy, tôi chợt nhận ra rằng có một vài yếu tố then chốt của cuộc sống đã không được dạy trong trường lớp. Nhưng tôi có thể tìm những thông tin này ở đâu? Tôi đặt ra cho mình những câu hỏi đại loại như: “Điều gì tạo nên khác biệt giữa những người sống một cuộc sống tầm thường với những người sống một cuộc sống tuyệt vời?”.

Trong quá trình tìm tòi, tôi đã đọc qua vài cuốn sách của Jack Canfield. Và khi tôi biết ông cũng là một trong những người đồng sáng tạo ra bộ sách Chicken Soup for the Soul vô cùng thành công, thì tôi càng ấn tượng hơn nữa. Tôi đã đặt ra cho mình một mục tiêu: “Tôi sẽ gặp bằng được ngài Jack Canfield tuyệt vời này”.

Tôi tiếp tục tìm kiếm những câu trả lời về việc làm sao để sống thành công trong cuộc đời và áp dụng vào thực tế tất cả những gì tôi học được. Một lần nữa, tôi lại thể hiện tốt hơn trong tất cả những lĩnh vực cuộc sống của mình. Thật không thể tin được! Thực ra, nó là một thay đổi bước ngoặt đến mức tôi và anh trai tôi nhanh chóng nhận thấy một cơ hội mới: Chúng tôi nên viết những quyển sách với tầm nhìn, các trải nghiệm và những bài học cuộc sống của chính mình.

Và giờ đây, ở cái tuổi hai mươi ba có thể được coi là trưởng thành, tôi đã có thể làm được những điều mà thậm chí trước đây tôi chưa từng mơ tới: đi khắp cả nước để xuất hiện trên các chương trình phát thanh và truyền hình; nói chuyện với những thính giả thuộc mọi lứa tuổi và nền văn hóa; viết chuyên mục cho các tờ báo; hướng dẫn cho các giáo viên; và được sánh vai cộng tác cùng với vài người trong số những người được tôn trọng nhất trên thế giới.

Nhưng tôi không phải là một con người siêu phàm. Như đã nói với bạn, tôi không được sinh ra với bất kỳ tài năng đặc biệt nào. Tôi chỉ là một con người bình thường. Tôi cũng giống như bạn mà thôi. Tất cả những gì tôi muốn là biến những giấc mơ của mình thành sự thật và phải sống thật vui vẻ trong quá trình thực hiện ước mơ – và tôi chắc là bạn cũng muốn như thế.

Góc đối thoại

Chưa có nhận xét

Thảo luận